CÂU CHUYỆN GIA ĐÌNH TÔI
Tôi là cô gái 22 tuổi, đang học năm cuối tại một trường đại học ở Hà Nội. Tôi xuất thân từ một gia đình tỉnh lẻ. Gia đình chỉ có năm người ấy dường như đã có đủ hỷ nộ ái ố của tất cả các gia đình khác.
Nếu có một nơi để đổ lỗi cho sự hình thành nhân cách không hoàn thiện của tôi, thì đó chính là gia đình.
Những bất ổn, đau khổ trong gia đình hầu hết đều phát sinh từ bố. Bố tôi là ông bố không có trách nhiệm với con cái, chả mấy khi hỏi xem chúng tôi thế nào, có cần gì không. Nhưng tệ nhất là bố tôi có tật trăng hoa. Từ trẻ đến tận bây giờ, tôi và gia đình đã biết được hàng chục lần ngoại tình của ông ấy. Đấy vẫn là những mối quan hệ đã được phát hiện. Ông ấy không cảm thấy xấu hổ hay ngại ngùng, mà thậm chí còn công khai những chuyện này. Về nhà bố hùa vào cùng với gia đình bên mình chửi rủa, nhục mạ mẹ. Tôi đã từng rất căm hận người đàn ông này. Cũng chính vì vậy tôi sợ đàn ông và không muốn lập gia đình.
Tôi có một người chị gái. Ngay từ nhỏ chị ấy đã thường chửi bới, đánh đập tôi. Đến tận bây giờ, quan hệ của hai chị em cũng không hề tốt. Chị ấy không bao giờ quan tâm, lắng nghe tôi và luôn tỏ ra khó chịu với tôi.
Tuổi thơ của tôi trải qua là những trận chửi mắng của bố mẹ, những lần bị mẹ đọc nhật ký rồi mang ra phán xét. Chính vì lớn lên trong một gia đình như vậy, tôi sống khép kín, mất niềm tin vào người khác, không có bạn thân. Tôi cũng luôn có nỗi tự ti về mình, luôn sợ bị thất bại. Tôi rất dễ bị tổn thương, mau nước mắt. Tôi đã khóc rất nhiều, nhưng hầu hết là khóc một mình. Nhiều lần tôi đã nghĩ đến cái chết để giải thoát cho mình nhưng không đủ can đảm. Tôi có nhiều ước mơ, nhưng chưa bao giờ dám thực hiện. Tôi muốn làm công việc thiết kế, mở một tiệm ăn nhỏ, tư vấn tâm lý và tư vấn làm đẹp cho mọi người. Tôi tham dự một số khóa thiền, tự thực hành phương pháp chữa lành đứa trẻ bên trong, nhưng tình hình không được cải thiện.
Cuộc đời của tôi cứ vậy trôi đi, cuối cùng có thể tôi vẫn sống, nhưng với một tâm hồn bị tổn thương sâu sắc, và không bao giờ có được cảm giác hạnh phúc. Thế rồi dịch Covid đến. Ngoài những xáo trộn trong cuộc sống, học tập, tôi bị thôi thúc phải tìm về bản chất của mình. Tôi là ai? Tôi đến đây để làm gì? Tại sao tôi lại phải trải qua những chuyện này. Tình cờ tôi biến đến Fanpage “QHHT – Chữa lành cho cộng đồng”. Fanpage này đã thắp lên cho tôi một niềm hy vọng để tôi thoát khỏi tình trạng hiện tại. Tôi dành mấy tiếng để điền form đăng ký rồi hồi hộp chờ đợi.
Theo dõi các ca được đưa lên Fanpage, tôi thấy mình còn sung sướng hơn rất nhiều các bạn khác, nên cũng không dám nghĩ mình sẽ được gọi sớm. Nhưng thật bất ngờ, sau 3 tuần, tôi đã được đích thân Cư sỹ Giác Minh liên lạc và hẹn lịch. Anh ấy gửi cho tôi một vài bài thiền chữa lành do anh ấy dẫn để chuẩn bị cho buổi làm việc. Ngay những lần đầu nghe các bài thiền này, tôi đã trải qua những hiệu ứng mạnh. Khi nghe đến đoạn Cư sỹ Giác Minh nói “bạn là một linh hồn, là ánh sáng”, nước mắt tôi đã chảy xuống, từng tế bào trên cơ thể cũng rung lên. Rồi đến khi nghe giọng anh ấy “không sao đâu, mọi việc sẽ ổn”, tôi đã thực sự vỡ òa trong nước mắt. Tôi thấy mình đến một khung cảnh tuyệt đẹp, và Cư sỹ Giác Minh đã ở đó, chìa cho tôi bàn tay ấm áp, truyền cho tôi cảm giác đầy an ủi, động viên.
Tôi có một người bạn quen qua mạng tên Long. Không hiểu sao, dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng Long rất quan tâm đến tôi. Khi tôi kể về buổi thôi miên chữa lành này, Long đã nói sẽ đưa tôi đi. Nhưng đến sát ngày thì Long phải nhập viện. Thế là tôi đi một mình.
Cư sỹ Giác Minh tiếp tôi trong một căn hộ xinh xắn. Từ lúc nghe giọng và nhìn qua ảnh, tôi đã thấy cảm giác quen thuộc, thân thương với anh ấy. Cuộc gặp trực tiếp lại càng khẳng định cảm giác này của tôi. Chúng tôi nói chuyện hơn một tiếng. Nước mắt tôi lại rơi. Trong suốt ca thôi miên, tôi khóc rất nhiều lần. Cư sỹ Giác Minh nói, đây là một trong những ca chủ thể khóc nhiều nhất, tới hơn 20 lần. Không hiểu tôi lấy đâu ra nhiều nước mắt mà khóc thế. Anh ấy còn nói đùa, thực ra anh ấy chỉ giúp chữa bệnh … khóc nhiều của tôi mà thôi.
Kiếp đầu tiên tôi được thấy, hóa ra tôi chỉ là đất đá. Lúc đầu tôi là một cục đá trên một hành tinh màu vàng. Không hề có sự sống ở nơi đây. Tôi cứ ngắm bề mặt hành tinh và bầu trời xám xịt như vậy, có lẽ trong hàng triệu năm. Rồi một ngày có nhiều mảnh thiên thạch lớn lao xuống từ bầu trời. Chúng cọ xát vào bầu khí quyển, hình thành nên những vệt sáng. Khi lao xuống bề mặt hành tinh, chúng tạo thành những vụ nổ lớn như bom nguyên tử. Phần lớn đất đá trên bề mặt hành tinh bị vỡ vụn, bị ném lên không trung. Bề mặt hành tinh bị phá hủy hoàn toàn. Tôi lại trở lại hành tinh này, sau một cuộc kiến tạo địa chất. Lần này tôi đã trở thành một ngọn núi lớn. Rất nhiều triệu năm tiếp tục trôi qua mà không có gì xảy ra. Rồi đến một ngày thần chết, hay gọi là vị cứu tinh cũng được, lại xuất hiện trên bầu trời, dưới hình dạng một quả cầu lửa lớn. Quả cầu lao thẳng vào tôi. Lần này sức công phá của mảnh thiên thạch khổng lồ quá lớn, đã xé nát hành tinh quê hương đầu tiên của tôi.
Kiếp thứ hai tôi được trải nghiệm lại là kiếp sống ở vùng nông thôn Việt Nam. Tôi là một cô bé chừng 6 tuổi. Gia đình tôi có mẹ và chị gái chừng 15 tuổi (chính là chị gái tôi hiện tại). Chúng tôi rất nghèo, sống trong ngôi nhà tranh vách đất. Bữa cơm chẳng có gì ngoài cơm và rau. Mẹ thì đầu tắt mặt tối ngoài đồng, chỉ có hai chị em ở nhà. Chị rất thương tôi, luôn quan tâm, chăm sóc cho tôi. Có gì ngon chị nhường cho tôi hết. Chị phải lòng một người con trai (người yêu cũ của chị gái tôi hiện tại). Hai anh chị rất yêu nhau, nhưng không hiểu sao gia đình hai bên ngăn cấm kịch liệt, không cho hai người gặp mặt. Hai người vẫn bí mật hẹn hò với nhau. Một lần tôi thấy về mách mẹ. Mẹ tức giận nhốt chị trong phòng. Chị hận không nói một lời với mẹ và tôi nữa. Rồi một ngày chị trốn ra được, gặp người yêu. Hai người cùng nhau bỏ đi biệt xứ. Chỉ còn lại tôi và mẹ, hai mẹ con rất hối hận. Tôi không lấy chồng, cứ sống như thế với mẹ đến tận cuối đời. Từ kiếp sống này tôi đã hiểu tại sao chị tôi kiếp này lại bực bội với tôi như vậy. Những gì chị tôi đang làm với tôi là quá nhỏ so với những gì tôi đã gây cho chị ấy.
Kiếp thứ ba tôi là một vị tướng trẻ thời xưa ở Trung Quốc. Tôi khá khôi ngô với mái tóc tết đuôi sam, áo quan tuần, đội mũ đỏ. Tôi đi tuần trên các con phố buôn bán đông đúc. Một ngày tôi có hẹn với một cô gái. Tôi đến bên bờ sông, thì đã thấy nàng chờ sẵn. Nàng mặc một chiếc váy hồng, tóc búi cao, cài trâm, khuôn mặt thanh tú thật đẹp. Nhìn kỹ thì nàng chính là Long kiếp này. Trong lòng tôi dâng trào một cảm giác yêu thương. Nàng tựa vào vai tôi. Chúng tôi ngồi ngắm hoàng hôn trên dòng sông vàng óng rất lâu. Rồi tôi được triệu vào triều gặp hoàng đế (bố tôi hiện tại). Hoàng đế ra chiếu chỉ, phái tôi cầm quân ra biên giới dẹp loạn, triệt hạ một bộ tộc trên thảo nguyên đang có âm mưu phản loạn. Tôi gặp người yêu, hẹn nàng khi giặc yên sẽ quay trở lại cưới nàng. Tôi lên ngựa, dẫn đầu một đạo quân.
Quân địch đã dàn trận chờ chúng tôi ở một cánh đồng cỏ khô cháy rất rộng. Hai bên quân lính rất đông, lao vào nhau trong một trận hỗn chiến đẫm máu. Tôi tả xung hữu đột, chém giết rất nhiều. Đến tận chiều tối, hai bên thương vong gần hết nhưng vẫn tiếp tục đánh nhau. Tôi cũng chưa hạ gươm. Đột nhiên tôi thấy ai đó đâm rất mạnh từ phía sau lưng tôi. Tôi ngã xuống, máu chảy lênh láng. Trước khi chết, tôi vẫn kịp nhìn thấy rất nhiêu quân sỹ bên tôi hoảng sợ bỏ chạy vì chủ tướng bị giết. Phe của tôi đã thua trận đó. Bài học của kiếp sống tôi học được là lời ước hẹn với cô gái, là Long hiện tại. Nó cần được thực hiện ở một lúc nào đó. Một bài học nữa đã in hằn trong tâm trí tôi là nỗi lo sợ bị thất bại, phụ lòng sự kỳ vọng của mọi người.
Kiếp thứ tư của là ở Paris, Pháp. Tôi là một cậu thiếu niên 17 tuổi, sống trong một gia đình trung lưu gồm bố (bố hiện tại), mẹ (mẹ hiện tại) và em gái (chị gái hiện tại). Tôi là dân hippy, rất đam mê nhạc rock và phong cách rock. Tôi chơi đàn ghita điện. Trong phòng của tôi dán đầy áp phích các ban nhạc. Trang phục của tôi toàn áo phông nhiều hình, quần rộng túi hộp. Bố mẹ tôi không hạnh phúc, nhưng em gái thì rất yêu tôi, mà tôi thì lại không thích nó. Tôi đến cảnh một bữa ăn. Cả nhà ngồi ăn, không ai nói câu gì. Em gái cứ nhìn tôi, chờ tôi quay qua nhìn nó và nở một nụ cười. Tôi biết nhưng vẫn mặc kệ. Ăn xong tôi lầm lỳ leo lên phòng. Tôi học không tốt, bố mẹ tôi mắng chửi rất nhiều vì điều này. Bố mẹ nói tôi ngu đần, vô dụng.
Cảnh tiếp theo tôi thấy mình đứng trên thành cầu, nhìn xuống dòng sông. Tôi muốn chết. Đúng lúc tôi định nhảy xuống thì có một người đàn ông đầu trọc, khoảng 35 tuổi, mặc một bộ vest đen, có vẻ là một con người thành đạt, cầm tay kéo mạnh tôi xuống. Anh ấy đưa tôi lên xe ô tô. Chúng tôi đến một bờ biển rồi cùng nói chuyện. Anh ấy nói rất nhiều, nhưng điều quan trọng nhất tôi hiểu được là: phải tin vào chính mình, đừng bao giờ để người khác quyết định cuộc đời của mình. Tôi trở về nhà, xé bỏ hết áp phích, ném cây ghi ta vào sọt rác. Căn phòng chợt trở nên sáng sủa, thoáng đãng, như tâm hồn của tôi lúc đó vậy. Tôi tìm lại cảm hứng học tập. Bố mẹ tôi rất vui. Người đàn ông cứu tôi là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn mỹ phẩm Ave’ne. Anh ấy đã tạo điều kiện để tôi vào làm tập đoàn đó. Sau nhiều năm nỗ lực, tôi đã được đề bạt làm quản lý. Người đàn ông đó chính là Cư sỹ Giác Minh. Lúc đó tôi đã hiểu được tại sao những lời của anh ấy trong kiếp này lại có sức mạnh an ủi lớn với tôi đến như vậy. Tôi cũng hiểu tại sao tôi có xu hướng thích công việc làm đẹp ở kiếp này.
Kiếp cuối cùng là kiếp giải thích rõ rất về bi kịch của gia đình tôi trong hiện tại. Tôi là cô gái 16 tuổi, sống ở Trung Quốc. Bố tôi là tri huyện. Tôi thương thầm một chàng trai (bố tôi kiếp hiện tại) rất khôi ngô, tuấn tú, con của tể tướng. Chàng trai ấy rất đào hoa, luôn có các cô gái gia đình quyền quý vây quanh. Tôi thấy mình không xứng đáng. Nhưng rồi anh ấy cũng tìm đến tôi, cho tôi những lời yêu thương và hứa hẹn. Ngay sau khi chiếm đoạt được thân xác tôi, anh ta lộ mặt là một gã Sở Khanh khốn nạn. Anh ta lập tức ruồng bỏ tôi và tiếp tục những cuộc tình mây mưa với vô số các cô gái khác.
Tôi từ đó mất hết niềm tin, căm thù tất cả những người đàn ông, và quyết định không bao giờ lấy chồng. Trong nhà tôi có một người cận vệ (Long kiếp này), được giao nhiệm vụ bảo vệ cho tôi. Anh ấy luôn âm thầm bên tôi trong mọi hoàn cảnh. Tôi đã cảm nhận được tình cảm của anh ấy dành cho tôi, nhưng vì sự mất niềm tin với đàn ông, cộng với chênh lệch thân phận, tôi không đoái hoài đến anh ấy. Về cuối đời, dù không còn làm cho nhà tôi, nhưng tôi cứ chuyển đến đâu sống, là anh ấy lại chuyển đến gần tôi, lặng thầm quan tâm, che chở. Đến hết đời tôi không lấy chồng, anh ấy cũng không lấy vợ.
Còn gã công tử Sở Khanh kia, sau khi lừa được tôi và che đậy được bản chất của mình, dù thực ra hắn đã làm rất nhiều cô gái có bầu, sinh con, đã lấy được công chúa, trở thành phò mã. Vào cung thì y không dấu được nữa. Y quan hệ bất chính với rất nhiều cung nữ, trong đó có một cô (mẹ tôi kiếp này) rất gần với công chúa. Công chúa phát hiện và tâu với hoàng thượng. Hoàng thượng nổi giận bỏ anh ta vào ngục, rồi đày đi một nơi rất xa. Anh ta chết trong cảnh tù đày. Còn cô cung nữ kia được công chúa thương tình, chỉ đuổi khỏi cung. Cô ấy cũng lấy chồng (ông nội tôi kiếp này) nhưng người chồng nát rượu, vũ phu. Hậu vận của cô ấy không hạnh phúc.
Vị thày của tôi hình dáng như ông bụt hiền từ, chờ tôi ở trên mây, cạnh một cánh cổng vàng rất lớn bị khóa bằng ổ khóa và dây xích. Thày nói tôi cần mở cánh cổng này. Chìa khóa nằm ở trong chính trái tim tôi.
Cư sỹ Giác Minh, với sự cho phép của vị thày của tôi, đã tiến hành chữa lành một loạt mối quan hệ của tôi. Chúng tôi đã mời chị tôi, bố tôi, Long đến và nói chuyện. Tất cả mọi người đều đồng ý tha thứ cho tôi, cho chính họ và chấm dứt khế ước linh hồn. Duy chỉ có Long là rất buồn. Long khóc vì biết rằng kiếp này chúng tôi lại không đến được với nhau. Tôi đã hẹn bạn ấy kiếp sau. Cũng chính bởi điều đó mà linh hồn Long đã từ chối việc đưa tôi đến đây, cũng là từ chối cuộc gặp mặt trực tiếp đầu tiên của hai chúng tôi.
Tôi đã nhìn được viễn cảnh tương lai của mình. Tôi sẽ lấy một người chồng ngoại quốc cao lớn, mắt xanh, tóc nâu, sinh ra hai đứa con, một trai một gái, đẹp như thiên thần. Cảnh tôi được chứng kiến là chúng tôi đón giáng sinh trong ngôi nhà ấm áp. Tôi nằm gối đầu lên đùi chồng, cả hai ngắm nhìn hai đứa con đang nô đùa bên cây thông Nô en. Sau khi lấy chồng, tôi mở một thẩm mỹ viện ở Việt Nam. Công việc của tôi rất phát triển, tôi giúp rất nhiều phụ nữ tìm lại được vẻ đẹp cả về hình thức lẫn tâm hồn.
Khi đến thư viện, tôi đọc một loạt sách, trong đó có cả sách Hành trình linh hồn, Thiền và Kinh Phật. Khi nhìn thấy cuốn Kinh Phật, tôi đã khóc.
Ca chữa lành kết thúc, trong tôi dâng lên cảm giác choáng ngợp, lâng lâng. Vừa vì lượng thông tin quá lớn, vừa vì vui và không dám tin khi những vấn đề đã được giải quyết, còn tương lai thì tràn ngập màu hồng. Tôi thấy biết ơn vị thày, biết ơn Cư sỹ Giác Minh, biết ơn cuộc đời này đã đem đến cho tôi những bài học giá trị. Tôi nguyện sẽ trở thành một con người tốt, luôn yêu thương mình. Tôi cũng nguyện lan tỏa không giới hạn tình yêu thương đó đến mọi con người tôi được gặp, mọi nơi chốn mà tôi đi qua.
Một chủ thể