Trong quá trình thực hiện sứ mệnh thức tỉnh và chữa lành cho mọi người, tôi đã gặp rất nhiều linh hồn, dưới hình hài của một con người cụ thể. Mỗi linh hồn chọn một cách học hỏi khác nhau trên trái đất. Trái đất là hành tinh duy nhất trong vũ trụ có quyền tự do ý chí, nơi các linh hồn được tự quyết định mình sẽ đầu thai lúc nào, như thế nào, và cách phản ứng với tất cả những gì xảy ra trong kiếp sống ấy. Đương nhiên sự đầu thai phải tuân theo quy luật nghiệp quả. Mục đích của mỗi kiếp sống là học hỏi thông qua quá trình trả và cân bằng những nghiệp xấu của những kiếp trước. Kiếp sống càng khó khăn, càng trả được nhiều nghiệp, và ngược lại.
Tôi đã gặp một linh hồn vô cùng dũng cảm, đã lựa chọn một loạt kiếp sống vô cùng đau thương, để được tiến bộ thật nhanh trên con đường hiểu biết và hoàn thiện. Những gì linh hồn ấy đã làm thật đáng khâm phục.
Tôi nhận được một bộ hồ sơ từ một cô gái tuổi đời còn khá trẻ. Cô ấy khai rằng đang trải qua quá trình thức tỉnh tâm linh khá mạnh vì thấy trong người có nhiều thay đổi. Nhưng tôi nhìn thấy điều đáng quan tâm ở một khía cạnh hoàn toàn khác. Cô ấy gặp một chấn thương tâm lý rất lớn ở tuổi thơ khi 5 năm liền bị người anh họ lạm dụng tình dục. Cô ấy đã không thể báo cho bố mẹ mình, và chỉ biết ngồi khóc một mình. Cô ấy cũng không có sự tin tưởng vào tình yêu khi luôn có nỗi lo của sự lừa gạt, phụ bạc, tan vỡ, vậy nên đã hai mấy tuổi đời, vẫn chưa có một mối tình nào.
Cô gái ấy xuất hiện với ngoại hình là một cô gái còn khá trẻ, trắng trẻo, ưa nhìn. Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng cô ấy vẫn không thể ngăn việc bật khóc khi kể về ký ức bị lạm dụng năm xưa. Hiện giờ cô ấy đã đi làm. Với bản tính là người cởi mở, hay giúp đỡ người khác, cô ấy được rất nhiều người quý mến, nhưng cũng không ít người đến để lợi dụng. Cô ấy muốn tôi giúp giải thích về mối quan hệ với gia đình, bạn bè, một số vấn đề về tâm lý khác như hơi tăng động, cả nể, và tìm ra mục đích thực sự của kiếp sống này. Cô ấy rất thích đất nước Thái Lan và đất nước Nhật Bản. Đặc biệt cảnh tượng rừng hoa anh đào luôn gây ấn tượng mạnh với cô ấy.
Kiếp sống đầu tiên cô ấy được quay lại là một kiếp sống tại đất nước Nhật Bản. Đó là một cô gái trẻ, hơn 20 tuổi, rất đẹp, mặc một bộ kimono, ngồi trong một ngôi nhà gỗ. Những thứ quan trọng nhất, cô ấy đều đã có, trừ người thân. Cô ấy sống một mình. Ở bên cạnh có một cô bé hàng xóm 15 tuổi (là một bạn đồng nghiệp hiện tại) cũng rất xinh xắn, không có thù hằn gì với cô ấy, nhưng lại được một chàng trai đẹp trai (là một đồng nghiệp nam hiện tại) làm nghề sửa chữa nội thất để ý, quan tâm chăm sóc. Cô ấy không hẳn yêu chàng trai kia, chỉ có chút cảm tình, nhưng việc cô bé hàng xóm nhận được tình cảm của chàng trai ấy làm cho cô ấy rất bực bội và khó chịu. Cả cuộc đời cô ấy chỉ luôn chìm đắm trong những đố kỵ, ghen tỵ như vậy. Cô ấy không thân thiết với ai, không lập gia đình, cứ lầm lũi sống một mình trong ngôi nhà của mình. Cô ấy chết trong cô đơn. Có một người bạn (là một người bạn rất tốt hiện tại) luôn tìm cách gần gũi với cô ấy, đến tâm sự, khuyên nhủ, chăm sóc, nấu ăn cho cô ấy. Chính người bạn ấy đã làm lễ tang và chôn cất cho cô ấy. Tôi hỏi bài học cô ấy rút ra từ kiếp sống ấy là gì. Cô ấy nói, đó là không nên ghen tỵ, cố chấp, phải biết trân trọng những gì mình đang có.
Kiếp sống thứ hai lại là một cô gái Nhật trẻ đẹp hơn 20 tuổi, tóc búi cao, áo dài, tay cầm quạt. Lúc đó cô ấy đang đứng ngoài một cổng thành đang đóng kín, chờ đợi một chàng trai. Chàng trai ấy là công tử con quan phủ đứng đầu thành đó. Hai người có tình cảm với nhau, và chàng trai ấy hẹn đưa cô ấy vào thành, chính thức ngỏ lời và ra mắt với bố mẹ của cậu ấy. Đợi mãi, đợi mãi, cuối cùng chàng trai cũng xuất hiện, dẫn cô ấy vào thành. Hai người ngồi trong một căn chòi nhỏ, nói chuyện. Nhưng câu chuyện lại diễn ra rất khách sáo, rời rạc. Cô ấy cứ đợi chàng trai ấy ngỏ lời, nhưng không có gì xảy ra hết. Chàng trai chỉ hỏi han qua loa những chuyện không quan trọng, cố tình ngồi xa cách, rồi im lặng. Cô ấy cảm thấy buồn tủi, muốn bỏ chạy nhưng vẫn cố nán lại. Rồi chàng trai ấy đứng dậy và đi mất. Cô ấy cứ ngồi lại, ngồi một mình, chìm đắm trong những cảm xúc ê chề, buồn bã. Ngồi rất lâu, cô ấy gục xuống. Cô ấy thấy rất nhiều mùa hoa anh đào đi qua. Hoa nở rồi lại tàn, nhưng cô ấy vẫn không thỏa mãn được ước nguyện với người thương. Cô ấy đã chết và trở thành một hồn ma ở chính nơi đó. Bài học của kiếp sống ấy theo cô ấy là phải dứt khoát trong chuyện tình cảm, sự níu kéo chỉ gây thêm đau khổ, giết chết tuổi thanh xuân.
Kiếp thứ ba cô ấy lại được là một cô gái trẻ rất đẹp, mới 16 tuổi, nhưng lần này ở Việt Nam. Nhà cô rất nghèo. Cô được tuyển vào cung để hầu hạ cho vua (là một anh đồng nghiệp hiện tại). Hàng ngày cô phải quỳ bên cạnh, bóp tay chân, phục vụ bất kể nhu cầu nào của vua. Vua coi cô như một thứ đồ chơi, sẵn sàng đánh đập, bắt làm trò. Vua bắt cô ăn quả táo có hột rất to. Cô vừa khóc vừa ăn, suýt bị hóc. Thế nhưng vua lại rất yêu chiều cô ở những lúc khác, cho cô nhiều tiền vàng, trang sức, đồ ăn ngon, ban cho cô những đêm thị tẩm hạnh phúc. Cô thực sự yêu vua. Hoàng hậu (người yêu của anh đồng nghiệp kia) rất không ưa và ghen tị với cô. Ngoài việc hành hạ về thân xác, hoàng hậu còn rắp tâm làm hại. Một hôm hoàng hậu ban cho cô 1 bát nước màu đen, nói là canh bổ, cô không ghi ngờ gì uống hết. Hóa ra trong đó có độc. Cô chết khi mới 16 xuân xanh. Bài học cô tự rút ra là sự tủi nhục khi giá trị bản thân không được coi trọng, phải mua vui cho người khác, và bài học của sự cả tin.
Kiếp tiếp theo thì cô không còn đẹp nữa. Cô là một cô gái Thái Lan khoảng hơn 30 tuổi, đi du lịch một mình ở Chùa Vàng. Lúc cô đang say sưa chụp ảnh thì có một nhóm côn đồ (trong đó có chú ruột hiện tại) lao đến đánh, giật hết đồ đạc và đẩy cô ngã xuống. Cô không biết làm gì, ngồi trên nền đất giữa trời nắng to, khóc. Một người phụ nữ trung niên (bà nội hiện tại) xuất hiện. Hỏi han, an ủi rồi đưa cô về nhà. Cô ở hẳn vời người phụ nữ ấy. Bà có một cậu con trai tầm 7-8 tuổi (chính là người anh họ lạm dụng cô). Hàng ngày cô dọn dẹp, nấu nướng, chăm sóc và chơi với cậu bé. Một hôm cô đưa cậu bé ra sông chơi. Cậu sơ ý bị trượt chân rơi xuống sông. Cô kêu gào nhờ mọi người đến giúp. Không có ai cả. Cô chờ mãi thì thấy xác cậu ấy nổi lên rồi trôi đi mất. Cô quỳ xuống một tấm gỗ ở bờ sông, cứ quỳ mãi đến mức đầu gối tróc da, chảy máu vẫn mặc kệ. Bà đến và hiểu mọi chuyện. Bà rất tức giận, nhưng không nói gì và cũng không làm gì cô, chỉ lặng lẽ đi về. Cô không dám về, cứ quỳ mãi, quỳ mãi, rồi gục xuống chết. Bài học cô rút ra là cần tha thứ cho lỗi lầm không phải hoàn toàn do cô, cũng không nên buồn vì đã mắc lỗi với ân nhân của mình.
Kiếp cuối cùng là kiếp khốc liệt nhất và cũng là kiếp ảnh hưởng nhiều nhất đến cô trong hiện tại. Cô là một bà 50 tuổi, rất đanh đá và bạo lực. Cô là người Thái Lan và có một cửa hàng tạp hóa nhỏ ở nông thôn. Vào cảnh thì cô đã thấy mình đang đánh đập rất tàn độc đứa con của mình (chính là người anh họ lạm dụng cô), một cậu bé mới chừng 4 tuổi. Cô đang cầm một cái cây gậy đánh tới tấp vào nó, vừa đánh vừa chửi mắng. Đứa bé giơ đôi tay nhỏ bé lên vừa như đỡ đòn, vừa như cầu xin, nhưng cô vẫn không dừng, cô đánh cho đến khi nó chảy máu, gục xuống, vẫn đánh tiếp. Đến khi đứa bé hoàn toàn bất động, cô mang nó ra vất ngoài cửa, không quan tâm gì nữa. Đứa bé sau đó đã chết. Cô có một ông chồng (bố cô hiện tại) nát rượu và rất bạo hành. Hết ngày này đến ngày khác, ông ta luôn xay xỉn, nhưng cứ gặp cô là bắt cô đưa tiền, nếu cô không đưa thì lập tức chửi mắng rồi thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Cô rất căm hận ông chồng nhưng không dám phản kháng và phải đưa tiền cho ông ta. Nhưng không dừng lại ở đó, ông ta còn lăng nhăng với rất nhiều phụ nữ khác. Đến một ngày tức nước vỡ bờ, trong cơn nóng giận cô đã cầm giao đâm chết ông ấy, rồi cũng tự kết liễu mình bằng chính con dao ấy. Bài học rút ra từ kiếp sống đó là cô đã không biết yêu thương, trân trọng cơ thể, sự sống của người khác và của chính mình, quá nóng giận, thiếu suy nghĩ, dẫn đến cả một cuộc đời làm cho mình và người thân phải đau khổ.
Ngay khi cô ấy kết thúc kiếp sống này, tôi đã lập tức hỏi cô ấy có muốn xóa bỏ nghiệp với người anh họ của mình không. Cô ấy nói là có. Tôi đã bảo cô ấy mời linh hồn người anh họ kia đến, và để cho cô ấy nói rằng cô ấy tha thứ hoàn toàn cho người anh về những việc đã làm với cô ấy hồi nhỏ, và cũng xin anh ấy tha thứ cho ít nhất 2 lần cô ấy đã vô tình và cố tình giết hại anh ấy. Tôi nói hai anh em hãy hủy hợp đồng linh hồn, kết thúc bài học ở đây để học những bài học khác. Hai anh em đã cùng đồng ý và ôm nhau. Các bạn có biết hai linh hồn ôm nhau thì trông như thế nào không? Nó là hình 2 quả cầu sáng xoắn vào nhau, rất kỳ diệu.
Đoạn cuối tôi đã dẫn cô ấy đến gặp vị thày tâm linh của mình. Đó là một bà tiên người nước ngoài, khuôn mặt hơi tròn mập, rất phúc hậu, trạc hơn 50 tuổi, tóc xoăn, mặc váy trắng. Cô ấy gọi vị thày của mình là “cô”. Sau mỗi lần kết thúc một kiếp sống dữ dội, “cô” luôn xuất hiện, giang hay hay đón cô ấy vào lòng, an ủi, động viên cô ấy. Khi tôi bảo cô ấy đến gặp “cô” để xin lời chỉ dạy, cô ấy thấy “cô” đang đợi bên kia một cây cầu đá, hai bên rất nhiều mây trắng.
Cô ấy đã đến và quỳ xuống trước vị thày của mình. Vị thày ân cần giải đáp, chỉ dạy cho cô toàn bộ các câu hỏi, các vấn đề mà cô gặp phải. Cô bị tăng động do ăn nhậu quá nhiều. Tính cả nể là do từ tiền kiếp cô đã quá tin người và bị hại. Cô còn có một bệnh viêm da dưới bàn chân. Hóa ra trong một tiền kiếp, cô đã lao vào lửa bằng đôi chân trần để cứu người, dẫn đến bị bỏng. Ký ức đó vẫn còn nhưng từ giờ sẽ hết.
Cô đã được biết tương lai cô sẽ sang nước ngoài sống. Cô còn được nhìn thấy viễn cảnh gia đình hạnh phúc của mình, với người chồng nước ngoài và 2 đứa con một trai một gái. Gia đình cô sống trong một ngôi nhà gỗ 2 tầng tuyệt đẹp, có hàng rào gỗ, xích đu và bộ bàn ghế ngoài sân vườn, rất ấm áp.
Cô cũng được vì thày xác nhận là toàn bộ nghiệp với người anh họ đã chấm dứt, tất cả những tác động xấu từ nghiệp bạo hành của hai người sẽ không còn. Mục đích sống kiếp này của cô ấy là thực hành tình yêu thương bằng cách yêu người, yêu mình, vị tha, không ghen tỵ.
Tôi có tranh thủ hỏi vị thày cô ấy về mối quan hệ của tôi và cô ấy. Trong tiền kiếp, tôi đã có nhiều kiếp giúp đỡ, chỉ dạy cho cô ấy, lúc là bạn, lúc là thầy. Kiếp này tôi sẽ giúp chữa lành, tìm mục đích sống cho cô ấy. Đến lúc đó tôi mới hiểu vì sao cô ấy đã khóc ngay khi đọc được thông báo nhận chữa lành miễn phí của chúng tôi trên Facebook. Chính là vị thầy đã dẫn cô ấy đến với tôi để tôi thực hiện sứ mệnh của mình với cô ấy. Tất cả những ca tôi làm, các vị thày của các chủ thể đều luôn xác nhận những mối quan hệ kiểu như vậy giữa tôi và chủ thể. Rõ ràng, không có gì là ngẫu nhiên. Rất nhiều người đã không để tâm, thậm chí còn mạt sát chúng tôi, vì đơn giản chúng tôi không có duyên với họ. Nhưng cũng rất nhiều người, như cô gái này, trước khi đầu thai, đã thỏa thuận với tôi, để trong đúng kiếp này, tôi sẽ gặp cô ấy, để dắt cô ấy sang một quãng đời ngập tràn ánh sáng.
Ca chữa lành kết thúc. Tôi cảm thấy rất vui, đầy năng lượng, sẵn sàng tiếp tục hành trình vì tha nhân.
Tôi là Giác Minh. Tôi đến với trái đất để giúp thức tỉnh tâm linh, chữa lành linh hồn.