TRẢI NGHIỆM CẬN TỬ
Dưới đây là nội dung phần chia sẻ trong form đăng ký của một chủ thể rất đặc biệt gửi cho tôi:
Khoảng 20 năm về trước, khi đó tôi vừa kết hôn được gần một năm và đang mang thai trong mình đứa con đầu tiên (nhưng tôi chưa biết là đang mang thai). Hôm ấy trên đường từ cơ quan về nhà sau giờ làm việc, lúc đó khoảng gần 8h tối, chồng tôi chở tôi bằng xe máy trên đoạn đường từ cơ quan về nhà. Đó là một đoạn đường quốc lộ khá vắng thưa người. Trời mưa, tôi trùm kín áo mưa phía sau lưng chồng và lơ mơ ngủ gật (vì cả ngày hôm đó tôi rất mệt). Xe đang chạy thì đột ngột thắng gấp (tôi cũng ko biết chuyện gì xảy ra, sau đó nghe kể lại thì do bị va chạm với xe tải hay gì đó), nhưng tôi ngồi phía sau bị hất văng té mạnh xuống đường, phía sau đầu đập mạnh xuống mặt đường. Nghe kể lại thì khi đó phía sau đầu tôi bị đập xuống chảy máu, mắt tôi đã trợn ngược, cơ thể bị co giựt thành từng cơn, và sau đó là bất tỉnh. Mọi người xung quanh ai cũng nghĩ tôi đã chết. Chồng tôi khi đó cũng tưởng là như vậy. Tôi nghe chồng tôi kể là nhờ người xung quanh chở dùm tôi vào cấp cứu nhưng do thấy tôi bị như thế nên ai cũng sợ, người ta không dám chở. Mãi một lúc sau thì mới có một anh thợ sửa xe máy nhà gần chỗ đó, anh thương tình nên chịu dùng chiếc xe máy cùi của anh để chở tôi vào bệnh viện.
Chồng tôi ngồi phía sau ẵm tôi lên xe, đi một lúc thì xe máy bị hết xăng nên dừng lại. Anh bảo chồng tôi bế tôi xuống ven đường ngồi đợi, anh đi đổ xăng xong sẽ quay lại. Chồng tôi kể, do đường đến bệnh viện còn xa, ban đêm đường quốc lộ hầu như không có người qua lại đoạn đó, chồng tôi nghĩ anh ấy sợ việc chở một người chết vào bệnh viện nên anh đã bỏ đi luôn. Khi ấy chồng tôi ẵm tôi ngồi bên đường và khóc, và gọi tên tôi…Vấn đề kỳ lạ là, trong suốt quá trình ấy, chồng tôi và những người xung quanh, khi quan sát tôi đều nhận thấy rằng tôi có những dấu hiệu của một người bị tai nạn rất nặng, hôn mê, và thậm chí là đã chết. Tuy nhiên, sau này khi đã khỏe lại và nói chuyện cùng chồng, tôi mô tả rõ cho anh ấy rất cả những gì tôi đã “biết”, “thấy” và “nghe” được trong khoảng thời gian ấy.
Tôi mô tả lại cảnh tôi thấy chiếc xe tải đậu rọi đèn chiếu thẳng vào chỗ tôi nằm trên đường, chiếc xe màu đỏ của chồng tôi nằm gần đó, mọi người bu quanh tôi thành vòng tròn, chồng tôi chạy quanh cầu cứu mọi người nhưng không ai dám lại gần… Lúc sau khi có anh nào đó lại chở tôi đi, trên đường đi thì trời mưa lâm thâm rớt vào mặt tôi từng giọt lạnh tôi vẫn cảm nhận rõ, tôi nghe rõ tiếng chồng tôi ngồi phía sau vừa bế tôi vừa khóc gọi tên tôi..
Lúc anh kia dẫn xe đi tìm chỗ đổ xăng, tôi thấy cảnh chồng tôi ngồi quỳ gối bế tôi ở bên đường, hai bên là đồng ruộng tối om om, mênh mông và sâu thẳm. Tôi như lơ lửng từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ tư thế ngồi quỳ trên một gối của chồng tôi, nghe tiếng anh gọi tôi, nghe câu anh khóc nói với tôi “Vợ ơi tỉnh lại đi, rồi chồng đưa vợ trở lại vào Cần thơ, vợ ơi tỉnh lại đi, đừng làm chồng sợ…” (khi đó tôi vừa kết hôn xong và theo chồng về sống ở Quảng trị, tôi đi vì tình yêu nhưng thực sự chồng tôi biết tôi rất nhớ nhà). Khi đó, rất cả những cảnh tượng và âm thanh đó, tôi như người nhìn thấy từ trên cao, quan sát hết, nghe thấy hết, nhưng kỳ lạ là trong một trạng thái bình yên, trống rỗng và nhẹ tênh đến lạ thường… Không hề cảm thấy lo âu, đau đớn, hốt hoảng, hay có suy nghĩ gì cả. Chỉ nghe và cảm nhận, trong trạng thái vô ưu.
Sau này, tỉnh dậy và nói chuyện với chồng, chúng tôi nhận ra những gì tôi kể lại khi nghe và thấy vào đêm hôm đó, là hoàn toàn chính xác. Chính xác cả đến khi xe cấp cứu đón tôi ở giữa đường, cảnh vào đến bệnh viện mọi người chạy ra mang tôi vào cấp cứu như thế nào, một vài hình ảnh lơ mơ sau đó khi bác sĩ chuyền dây và làm gì đó nữa thì tôi hết nhớ, và sau đó thì tôi hôn mê suốt 1 ngày 1 đêm mới tỉnh lại. Sau đó thì kết luận là tôi bị chấn thương xuất huyết mạch máu não, tôi đã phải nằm viện tại Bệnh viện tỉnh khoảng 1 tuần và sau đó có chuyển vào Chợ Rẫy. Sau tai nạn thì tôi bắt đầu hay bị những cơn rối loạn tiền đình và chúng vẫn hay tái diễn thường xuyên cho đến bây giờ.
Sau này, khi có dịp nghiên cứu một vài quyển sách về tâm linh, tôi mới biết những điều ấy người ta gọi là Trải nghiệm cận tử. Nhưng tôi không biết, không quan tâm và cũng không có cơ duyên tìm hiểu nó, cho mãi đến sau này, khi chồng tôi qua đời, thì mới là lúc tôi bắt đầu tìm hiểu về tâm linh và được đọc về nó.
Tôi muốn kể tiếp về những trải nghiệm kỳ lạ của mình và chồng, ngay trước khoảng thời gian anh ấy sắp mất. Khi đó, hình như chồng tôi cũng cảm nhận được điều gì đó, nhưng anh ấy ko kể gì với tôi. Sau này tôi nhớ lại, trước lúc anh mất khoảng tầm 1 tháng, là tôi đã bắt đầu cảm thấy và có những ý nghĩ như là anh sắp mất. Tôi thấy có những đêm anh ấy hay đứng ngoài ban công phòng ngủ hút thuốc, tư thế như là mãn nguyện nhìn ngắm từng góc nhà của mình. Anh ấy hay đứng ngay ban công cửa sổ phòng ngủ của chúng tôi, hút thuốc và lặng ngắm tôi đang nằm trên giường.. Tôi đã có cảm giác và ý nghĩ, chồng tôi đứng như là đang canh chừng và bảo vệ giấc ngủ cho tôi vậy… Nhiều lúc tôi mệt mà ngủ trước, mắt nhắm lại và miệng thì vẫn mỉm cười hạnh phúc, ấm áp và an tâm khi hình ảnh cuối cùng đó là hình ảnh gương mặt và dáng hình quen thuộc của chồng, đang đứng ngay ngoài ban công sát cạnh tôi, luôn ở bên tôi.. Khi ấy trong đầu tôi tự dưng có ý nghĩ, nếu mà chồng tôi mất, thì chắc hình ảnh này sẽ theo tôi suốt từng đêm… Và bây giờ, rõ ràng là đang diễn ra y hệt như những gì tôi từng cảm giác..
Giờ anh ấy mất rồi, đêm nào tôi ngủ cũng nhìn ra chỗ đó, trong đầu tôi lại xuất hiện dáng hình quen thuộc của anh, và tôi nhắm mắt đi vào giấc ngủ, chỉ có điều là không phải bằng nụ cười ấm áp hạnh phúc khi xưa nữa, mà bằng những dòng nước mắt, vì nhớ anh…
Trước ngày chồng mất độ khoảng nửa tháng, có một đêm, vợ chồng tôi ngồi ngoài băng đá trước cổng nhà, tự dưng tôi hỏi anh về vấn đề sau khi tôi hoặc anh chết. Vì anh là người Quảng trị, anh xa quê hương xứ sở để vào Cần thơ sống với tôi, tôi mới nói với anh là nếu tôi và anh một trong 2 người chết trước, thì sẽ xử lý như thế nào? Nếu là chôn, thì anh ko thể chôn ở trong Nam, còn tôi thì cũng ko thể chôn ở ngoài Quảng trị được. Chúng tôi muốn ở cạnh nhau, khi sống và cả sau khi chết. Và sau đó, chúng tôi đã thống nhất, và dặn nhau rằng, nếu một trong hai chết trước, thì sẽ hỏa thiêu, mang tro rải xuống sông và cây cối quanh nhà, một ít để ở những nơi ấm áp nhất trong nhà để giữ người đó vẫn còn ở lại ấm áp trong căn nhà của mình, còn cốt thì đựng trong nửa bình, và dặn con nếu khi nào người còn lại chết đi, thì sẽ bỏ cốt của người đó vào nửa bình còn lại, như là chôn chung để ở cạnh nhau vậy.
Sau này khi anh mất, ba mẹ anh từ Quảng trị vào, lẽ ra với quan niệm truyền thống lâu đời và văn hóa tâm linh của người miền Trung, là phải mang anh về chôn cất ở trong khu mồ mả của dòng tộc, nhưng sau khi tôi kể lại tất cả những gì hai đứa tôi đã bàn tính với nhau, ba mẹ anh vừa khóc vừa nói rằng sao tụi con lại khùng điên tự dưng đi bàn những chuyện gở như vậy hả con, nhưng mà rồi cuối cùng thì ba mẹ vẫn vì thương mà cho phép tôi làm theo đúng những gì tôi và anh bàn tính.
Trước những ngày anh mất, anh cũng tự dưng đi sửa lại hết tất cả những chỗ hư hỏng ở trong nhà (dù có những cái bị hư cũng đã lâu anh ko đụng tới). Trước đó, cũng có điềm là 2 thanh treo ngang cửa nhà cũng đột nhiên bị rớt xuống (nhưng khi đó chúng tôi ko nghĩ gì, chỉ là sau này tôi ngồi nghiệm lại). Ngay trước đêm anh mất, tôi tự dưng nói với con : “Con ơi tự dưng đêm nay mẹ muốn được ngủ riêng với ba quá, con ôm gối về phòng riêng của con ngủ đỡ 1 đêm nha”. Và đêm đó là đêm sau cùng tôi được ngủ cùng anh!…
Khi còn sống, chồng tôi có một vị trí cao trong một cơ quan quyền lực cấp nhà nước. Một tuần trước khi mất, trong một bữa cơm tối, ăn cơm xong anh ngồi hút thuốc, tự dưng nói với tôi rằng, trong cuộc đời anh, và trong nhiệm kỳ làm Đại biểu quốc hội này, anh đã làm được 2 điều tốt cho dân là anh đã mãn nguyện rồi (anh xin tỉnh phê duyệt làm được 1 con đường sình lầy ở quê cho dân, là con đường lầy lội đầy ổ voi ổ gà mà anh đã chở và tôi ngồi phía sau quay video lại, sau đó có trình lên cuộc họp Hội đồng nhân dân để xin chủ trương phê duyệt làm con đường này cho dân vùng đó), và anh xin được tiền để hỗ trợ cho những người dân trong vùng có nhà tự dưng bị sạt lở hết xuống sông. Khi đó tôi còn nhắc anh, là anh phải dùng từ “hài lòng, hay vui, hay hạnh phúc…” gì đó, chứ sao mà anh lại dùng từ “mãn nguyện” nghe như sắp chết vậy, anh cười…
Ngày anh mất là ngay ngày chúng tôi vừa mua xong và người ta hẹn giao xe ô tô. Ngay trước đêm mà sáng hôm sau anh mất, anh ngồi ngoài gara, trộn xi măng làm cục chắn bánh xe cho tôi, để tôi biết dấu hiệu mà dừng lại. Khi đó chưa gắn đèn, anh phải dùng xe đạp điện của con gái mở đèn lên để làm, tôi bảo anh khùng, làm như mai chết không bằng, mấy chuyện đó để mai làm cũng được và mai mốt người lái xe vào gara là anh chứ tôi lái yếu tôi không lái đâu mà anh xây làm gì, anh buột miệng bảo, thì phải làm cho vợ, xe này sau này vợ chạy chứ chồng có chạy đâu..
Anh nói thế, và mọi việc diễn ra y như thế. Sáng hôm sau, 10h người ta gọi điện giao xe, cũng ngay là lúc cơ quan gọi điện báo cho tôi anh gặp sự cố. Chiếc xe này, anh chưa hế được đặt tay lên vô lăng lái nó ngày nào. Đúng hoàn toàn như anh nói.
(Tuy nhiên, sau đó thì tôi cũng để một bình nhỏ tro cốt của anh trong xe, để anh luôn ở bên tôi trong mọi bước đường, như những gì chúng tôi đã từng bàn tính và thống nhất từ trước)
Tất cả những trải nghiệm này, tôi không biết có gọi đó là tâm linh không. Nhưng đó là tất cả sự thật đã đến với chúng tôi như vậy. Tôi cho rằng không phải ai cũng có những trải nghiệm này, và chúng là một cái gì đó chúng ta không dễ dàng giải thích, do vậy trong đầu và trong cảm nhận của tôi, chúng là những vấn đề thuộc về tâm linh.
—————————————
Đây là phần sau về ca thôi miên của tôi với nữ chủ thể.
Tôi và em đã có buổi làm việc tại quê hương em trong chuyến công tác của mình. Ca thôi miên của em là một trong những ca ấn tượng nhất và hành trình lột xác của em là một trong những hành trình tuyệt vời và ý nghĩa nhất của tôi từ khi bước đi trên con đường phụng sự, giúp đỡ và thực hiện sứ mệnh của mình. Việc chứng kiến sự thay đổi ngoạn mục của họ khiến tôi ngày càng có thêm động lực để vượt qua mọi khó khăn, thách thức. Khiến tất cả những chướng ngại vật được giăng ra, những nỗi đau đớn trên thân thể mỗi khi bị tác động, ảnh hưởng trở nên nhỏ bé tới không cần để tâm.
Từ một phụ nữ có cuộc sống hạnh phúc viên mãn, đủ đầy về gia đình, giỏi giang và thành công trong sự nghiệp, tiền bạc mà ai ai cũng mơ ước (em là Giám đốc một bộ phận trong một tập đoàn 100% vốn nước ngoài). Sau khi chồng đột ngột qua đời, em rơi theo phương thẳng đứng tới những ngày đau khổ, tối tăm triền miên vì nỗi nhớ quay quắt đến tuyệt vọng khi thiếu vắng người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời. Em đau đớn, quằn quại trong nỗi thống khổ mà không có cách nào thoát ra hay không ai có thể xoa dịu. Em không thể chấp nhận được sự thật khủng khiếp là người chồng hết mực yêu thương của em lại có thể bỏ mẹ con em ở lại mà ra đi chỉ trong một buổi sáng như vậy, không thể hiểu nổi vì sao một người là tất cả cuộc sống của em mà lại có thể dễ dàng rời đi không một lời giã từ. Bên cạnh đó, con gái của em, trước khi ba mất đã có những biểu hiện của rối loạn tâm lý, trầm cảm. Sau khi ba mất, bé rơi vào trạng thái hoang mang, mất phương hướng. Cộng với việc mẹ vì quá sốc và đau đớn nên cũng không còn tâm trí để quan tâm, chia sẻ, chăm sóc bé nữa. Những điều đó dẫn đến việc bé rơi vào trạng thái tuyệt vọng, cô đơn và thường xuyên có ý định tự tử.
Chat với em, tôi thấy đau lòng đến quặn thắt khi em kể : “Có một hôm, em đi làm về, không ăn uống, không tắm rửa, không thay đồ. Em nằm trên nền nhà khóc vì quá nhớ chồng đến ngủ thiếp đi. Khoảng 2-3h sáng em tỉnh dậy vì có tiếng động, thấy bé đang ngồi co ro cạnh cửa phòng, nước mắt tèm lem. Khi thấy em tỉnh dậy, bé nói :” Sao mẹ con mình khổ thế hả mẹ? Hay mẹ con mình đi theo ba đi”. Em thường xuyên có ý định từ bỏ cuộc sống này để đi theo người chồng yêu quý của mình, hai đứa con của em là lý do duy nhất giữ em lại. Nay tới bé lớn cũng suy sụp như vậy nên hai mẹ con em bắt đầu suy nghĩ về việc cùng nắm tay nhau lao xuống đèo Bảo lộc.
Chính vì những lẽ đó, tôi quyết định đặt vé máy bay để bay vào Cần thơ gặp cả hai mẹ con em, mong tìm ra phương án để giải quyết vấn đề này. Ba chúng tôi gặp nhau, trò chuyện để tìm hiểu về những tâm sự, những khó khăn mà bé đang gặp phải. Qua đó, tôi cũng đã hiểu một phần về nguyên nhân của những điều đó và phần nào tháo gỡ được những vướng mắc, hoang mang của bé.
Ca thôi miên tôi thực hiện với em được diễn ra một cách hết sức suôn sẻ ngoài mong đợi của tôi. Và tất cả đáp án cho những trăn trở, dày vò của em được giải quyết một cách hoàn toàn bất ngờ và có một happy ending tuyệt vời. Bên cạnh đó, đây cũng là ca thôi miên đầu tiên mà tôi thực hiện liên quan đến sự kết nối của các mảnh linh hồn ở trong các cơ thể vật lý tồn tại cùng một thời điểm của kiếp sống.
Khi chồng ra đi đột ngột, trong đám tang, một người bạn của em đã khuyên em giữ lại hai ngọn nến đặt trên quan tài của chồng, vì hai ngọn nến đó được quan niệm là nơi trú ngụ của linh hồn người quá cố. Thời gian sau đó, em đã sử dụng những ngọn nến đó, thắp lên để trò chuyện với chồng thông qua chúng. Tới một ngày, vì sự đau khổ quá mức chịu đựng, em xin với chồng : ” Em không thể chịu đựng được nỗi nhớ này nữa, xin anh hãy đưa ai đến với em, người đó giống anh và thay thế được anh, để em vơi bớt và có thể vượt qua nỗi đau này”.
Một thời gian rất ngắn sau đó, một người bạn học của em đã rất lâu không liên lạc bỗng nhiên nhắn tin hỏi thăm em. Từ khi chồng mất, em hầu như không hề trả lời tin nhắn của bạn bè, dù là những lời quan tâm, chia sẻ. Nhưng hôm đó, bỗng nhiên em lại trò chuyện với cậu bạn này. Từ hôm đó, hai người trở nên thân thiết và có thể chia sẻ với nhau rất nhiều câu chuyện trong rất nhiều lĩnh vực. Có một điều kỳ diệu là cậu bạn giống chồng em một cách kỳ lạ, từ vóc dáng, góc nghiêng, cách cầm điếu thuốc, kể cả vị trí thường đứng hút thuốc khi tới thăm em mặc dù cậu chưa hề gặp chồng em ngày nào vì vài chục năm qua hai người không hề trò chuyện với nhau. Trong những chuyến đi chơi của họ khi bắt đầu thân quen hơn, tất cả mọi chuyện xảy ra giữa hai người hầu như lặp lại nguyên vẹn tất cả những điều mà em và chồng đã từng trải qua khi mới yêu nhau. Ngay cả những nơi bạn đưa em tới, những nơi hai người cùng ngồi để ngắm cảnh cũng giống y hệt như vậy. Cả cách mà cậu bạn bắt đầu mở lời với em cũng y hệt chồng tới từng câu chữ.
Trước ca thôi miên, khi em chia sẻ những điều đó, tôi thoáng nghĩ : ” Có lẽ vì em nhớ chồng quá mức nên bị ám ảnh bởi những ký ức, vì vậy đã hình dung ra những điều đó như một dạng tự kỷ ám thị”. Nhưng sau ca thôi miên thì tôi mới biết thực sự những điều đó là gì.
Vị thầy tâm linh của em cho biết : ” Con có sứ mệnh lan tỏa sự bình yên và ấm áp, hạnh phúc cho mọi người. Con cần có sự bình yên, hãy trao đi bình yên và hạnh phúc, nhưng bản thân con phải có bình yên và hạnh phúc đã, mọi người đi theo con sẽ cảm nhận sự bình yên và ấm áp đó. Ta biết con đau khổ rất nhiều nhưng cần phải như vậy thì con mới chia sẻ được cho mọi người. Nếu con ở bên chồng thì chỉ một mình con hạnh phúc. Con phải học cách để chia sẻ cho mọi người, con không thể tận hưởng một mình, con cần phải có một con đường để lan tỏa tình yêu thương đó. Nếu con đóng kín trong hạnh phúc riêng của bản thân, gia đình thì sẽ chỉ có một mình con hạnh phúc mà không lan tỏa được tới mọi người được”.
Khi linh hồn của chồng em được mời tới, anh nói : ” Chồng biết vợ rất khổ nhưng đã đến lúc chồng phải đi. Chồng tới để dạy vợ những điều cần thiết trong hành trình của mình nhưng chồng chỉ đi cùng vợ một quãng đường như vậy thôi, chồng biết vợ chưa vượt qua được nên vẫn luôn ở sát bên cạnh vợ, chồng luôn chạm vào và ôm vợ. Sau này lúc nào cũng phải cảm nhận chồng luôn luôn ở bên cạnh vợ và ôm vợ trong vòng tay như thế này nhé”. Linh hồn bạn trai của em cũng xuất hiện trong khung cảnh đó và thật kỳ diệu là hai linh hồn đó nhìn nhau cười một cách hết sức yêu thương, thân thiết. Em phải học cách chấp nhận những khác biệt giữa hai người, tình cảm họ dành cho em vẫn luôn yêu thương và ấm áp. Em bước lại bên bạn trai, bạn dang tay ra đón em vào lòng, mỉm cười. Khuôn mặt của cả hai người đều thư thả, ấm áp, dịu dàng và yêu thương vì hai người là một. Vòng tay của họ y hệt nhau, tình yêu dành cho em đều như nhau. Trong khung cảnh đó, thầy cũng đứng từ xa nhìn em với ánh mắt đầy yêu thương.
Bạn trai của em bước tới để thay thế cho chồng, là người sẽ đi cùng em trên con đường con đường phụng sự, hỗ trợ em thực hiện sứ mệnh của mình vì bạn mới là người phù hợp với hành trình tiếp theo trong kiếp sống này của em. Chồng em đã dừng bước trên hành trình của mình và bạn tới để giúp em không còn phải chịu đựng sự đau khổ, để em tìm lại bình yên và bước đi trên con đường thực hiện sứ mệnh lan tỏa, thức tỉnh tình yêu thương của mình. Hai người họ là hai phân mảnh khác nhau được tách ra từ một nguồn, cùng sống trong một thời điểm nhưng chưa hề gặp gỡ nhau. Họ tới với em trong từng giai đoạn của cuộc đời, hỗ trợ, giúp đỡ, hậu thuẫn cho em, mang lại cho em tình yêu và niềm hạnh phúc.
Kết thúc ca thôi miên, chúng tôi đã cùng nhau lên núi Dinh, đắm mình trong không gian trong trẻo, cùng ngắm cơn mưa đầu mùa ào đến khi mọi người đang cùng nhau ăn bữa cơm chay tuyệt ngon ngoài trời (Cũng cùng nhau chạy mưa, hối hả bê những đĩa đồ ăn chạy vào trong thất rồi lại tiếp tục ăn). Một điều rất tuyệt vời là qua hai ngày ở đó, em như trở thành một con người khác. Niềm hạnh phúc rạng ngời tỏa ra trong nụ cười trên gương mặt em. Năng lượng, không khí và tình yêu thương, chia sẻ từ những con người em gặp nơi đây khiến em như được hồi sinh, lột xác trở thành một con người hoàn toàn khác khi tôi mới gặp em. Không còn ánh mắt bế tắc, tuyệt vọng, u tối, thay vào đó là một sự mới mẻ, rạng rỡ và tràn đầy sinh lực. Chúng tôi đã tận hưởng những ngày bên nhau, ngắm cảnh, ôm cây và trò chuyện với họ, chia sẻ với nhau những khoảnh khắc tuyệt diệu đó.
Có những hành trình lột xác kỳ diệu như vậy. Vậy nên, nếu có lúc nào đó bạn cảm thấy mình đang ở trong tận cùng của nỗi đau đớn, bế tắc thì đừng tuyệt vọng, bạn nhé. Rất có thể, đó chính là sự sắp xếp, là thử thách mà Vũ trụ dành cho bạn, để bạn tôi luyện bản lĩnh của mình, trở nên mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn, trưởng thành hơn. Và hãy hy vọng, sau cơn mưa trời lại sáng. Rất có thể, một chân trời mới đang chuẩn bị mở ra, một hành trình mới mẻ với những điều kỳ diệu đang chào đón bạn ở phía trước. Nơi đó, bạn tìm thấy bình yên, hạnh phúc, đủ đầy và một cuộc sống đầy ý nghĩa.
Tôi là Từ Tuệ tôi tới đây để trao đi yêu thương